Phân tích bài Người lái đò sông Đà


Nguyễn Tuân là “người lữ hành suốt đời đi tìm cái đẹp”, một người sùng đạo cái đẹp. Nhưng vẻ đẹp của văn Nguyễn Tuân không phải là vẻ đẹp tầm thường, tầm thường mà là vẻ đẹp độc đáo, mang phong cách riêng của Nguyễn Tuân, được ghi dấu ấn riêng trên trang giấy. Người Lái Đò là một trong những trang hoa đẹp nhất trong đời văn của Nguyễn Tuân. Hãy cùng tác giả thả hồn mình xuống sông với bài phân tích dưới đây:

Bạn đang xem: Phân tích bài Người lái đò sông Đà

Phân tích Người lái đò sông Đà Bài viết |  Văn Mẫu Hay Nhất 12

Mở bài Phân tích Người lái đò sông

Tác giả dẫn người đọc đến với xứ sở của cái đẹp, bằng ngòi bút tài hoa của mình, Nguyễn Tuân đưa người đọc đến với vùng đất của cái đẹp Tây Bắc, ông đến để tìm thấy chất thơ trong thiên nhiên. Đây vàng mười trong tâm hồn con người lao động.

Phân tích Người lái đò trên sông là phần nội dung của bài viết

Thứ nhất, đó là vẻ đẹp vừa hùng vĩ nhưng cũng rất thơ mộng, dịu dàng của thiên nhiên vùng Tây Bắc sông Đà. Sự hùng vĩ quái dị của sông Đà là công trình đầu tiên được xây dựng bằng đá. Ngay ở đây, cách dùng từ của Nguyễn dường như đã nắm bắt được cái hồn của cảnh vật. Từ “thành” chỉ cái gì mờ mịt, thâm sâu, huyền bí, như một pháo đài cổ, hào sâu, pháo đài không thể xuyên thủng. Tiếp đến, những so sánh liên quan đến thực tại của cảm giác lạnh lẽo khi ngồi dưới thuyền càng làm cho thiên nhiên và địa danh nơi đây huy hoàng nhưng đầy lạnh lẽo, rất bí ẩn. Sự hùng vĩ của sông Đà còn ở trong tiếng gầm của thác: “Nước phun hàng cây số, đá đẩy sóng, vỗ vào sóng, quanh năm gió gào”, những tiếng “vừa than thở vừa van xin”. “Một giọng giễu nhại”. Đặc biệt là những thứ hút nước, như cống bê tông, rất nguy hiểm. Sông Đà hùng vĩ, dữ dội, dữ dội, sự hùng vĩ dữ dội của sông Đà khác với sông Hương trong văn chương Hoàng Phúc, sông Hương hùng vĩ, dữ dội nhưng có vẻ đẹp dữ dội, hào sảng như rừng già sử thi, trong khi Sông Đà mang trái tim của loài thủy quái. Để chế ngự nó và điều khiển nó trong bài viết của mình, Nguyễn sử dụng Boca để “dùng nước tả lửa, rừng tả sông”, qua đó thấy được sức mạnh của sông, cũng như sự hung dữ, đáng sợ của sông. Vẻ đẹp của nó, dù dữ dội và hùng vĩ, nhưng cũng đẹp theo cách riêng của nó.

Nhưng ngoài vẻ đẹp hùng vĩ đáng sợ, sông Đà còn mang trong mình vẻ đẹp thơ mộng, trữ tình: “Sông Đà chảy dài như áng tóc trữ tình, chân tóc tóc ẩn trong mây trời Tây Bắc”. Tháng hai hoa gạo nở tưng bừng, tháng xuân núi Mây nghi ngút khói hương.” Chỉ một từ thôi ta thấy hết tài năng và sự chắt lọc tâm hồn tinh tế của Nguyễn Tuân, ông luôn nhìn sự vật từ góc nhìn. của văn hóa nghệ thuật, đây là bằng chứng của ông. Con người là trên hết. Chỉ có thơ, văn mới nói đến tóc chứ mấy ai nói đến tóc? Thế nên, dưới ngòi bút của Nguyễn Tuân, sông Đà bỗng mang vẻ trang nghiêm, tính cách của một tác phẩm nghệ thuật, mà không chỉ đẹp mà còn duyên dáng, dịu dàng, tràn đầy sức sống, năng lượng xanh tươi và nảy nở trong đất nước như sức sống Đất nước này.Những nét thơ trữ tình ấy là tất cả tài năng và nội lực dồn vào những trang bút của Nguyễn Tuân. qua đó dẫn dắt người đọc đến với xứ sở của cái đẹp.

Xem thêm: Dàn ý cảm nhận nhân vật Tnú

Trên đây là vẻ đẹp của sông Đà vừa hùng vĩ, khủng khiếp vừa nên thơ, trữ tình mà bên cạnh đó, Nguyễn Tuân của “Người lái đò sông Đà” còn đào sâu tìm chất vàng mười trong tâm hồn mình. Phía Tây Bắc, nơi hiện rõ nhất người lái đò. Con sông Đà có lúc hung dữ đến mức muốn ăn tươi, nuốt chửng những người lái đò ngang qua, thế nhưng, người lái đò vẫn dốc hết sức lực để chế ngự nó. Người lái đò rất khéo léo, rất dũng cảm, đầy bản lĩnh và tài năng đã đánh bại con thủy quái chết chóc này. Tuy nhiên, ngay sau khi ngừng chèo, anh lại trở về cuộc sống bình dị, lặng lẽ, không khoe khoang hay khoe khoang thành tích. Việc ông miêu tả con thuyền buồm hoa phần nào thể hiện sự vận động trong cách nhìn nhân sinh của Nguyễn Tuân. Trước đây anh chỉ thấy cái đẹp ở những con người đặc biệt, bây giờ anh thấy vẻ đẹp rực rỡ, lấp lánh của đời sống nhân dân lao động. Chính vì thế Nguyễn Tuân trong Người lái đò đã làm ấm lòng biết bao người đọc.

Phân tích kết bài Người lái đò sông Đà

“Người Lái Đò” là một kiệt tác của Nguyễn Tuân, một bông hoa ngủ yên trong dòng chảy văn học Việt Nam, qua đó một lần nữa ghi dấu ấn của riêng Nguyễn vào lịch sử văn học nước nhà.

Bài viết trên phân tích Người lái đò sông Đà. Mời đọc các bài viết liên quan:

Xem thêm: Top 15 bài nghị luận về lòng biết ơn trong cuộc sống nghị luận lớp 10